Chỉ cần nói Bánh Phơi sương là đủ để biết đó là bánh gì , ở
đâu rồi . Có lẽ ít người qua Tây Ninh lại không giành thời gian đến Trảng
Bàng để thưởng thức món ăn có một không hai trên đất nước Việt Nam này .
Để làm ra những tấm bánh phơi sương thật kỳ công . Trước hết
phải chọn loại gạo thật ngon xay thật mịn để tráng bánh . Bánh được
phơi khô rồi đem nướng qua . Việc này rất khó . Phải nướng sao cho
không phồng to như
nướng bánh đa . Lửa phải nhỏ đều để
bánh rộp sáng với những bọt li ti nhỏ . Lúc này trông tấm bánh không
trong nữa mà đùng đục trắng . Tên gọi của bánh mang tên việc làm
tiếp theo này . Phơi sương . Người ta đợi đến nửa đêm về sáng mang
bánh ra hứng sương . Bụi sương thấm vào bánh làm cho
bánh ỉu dần . Người phải thức cùng
bánh để đến khi thấy độ dẻo vừa đủ cất ngay vào túi ni lông không
cho ẩm thêm hoặc khô đi sau đó . Công đoạn này giành cho người có tay
nghề cao làm mới được .
Ăn bánh phải ngồi tại nhà hàng mới ngon . Có lẽ một phần do
không khí ồn ã nơi này gây cho người ta cảm giác của sự ăn uống xô bồ
. Mà xô bồ thực . Chỉ cần trông rổ
rau choán gần hết bàn là đủ thấy . Dễ có đến trên chục thứ . Có
thứ hái từ vườn , có thứ nhặt từ ruộng , Lại có thứ phải lên rừng
mới kiếm được . Đĩa thịt ba chỉ luộc hay cá hấp chỉ khiêm tốn xếp
cạnh rổ rau . Mỗi người một bát nước chấm . Tất cả xếp kín mặt
bàn . Cái bí quyết nghề nghiệp là
đây . Nước chấm ! có người đã mua cả bánh , cả rau về nhà tự pha
nước chấm nhưng khi ăn lắc đầu thừa nhận không bằng nhà hàng .Lúc ăn , mọi người tự quấn lấy bằng
tay . Thịt , hoặc cá , khế , hành tươi , các loại lá ...đặt trong tấm
bánh gấp đôi rồi cuộn chặt lại . Sau khi nhúng vào bát nước chấm bỏ
lên miệng thì đủ mùi thơm của các loại rau xông lên mũi . Đủ vị chua
, cay , mặn , ngọt , chát ...đằm nơi đầu lưỡi khiến ta khó mà nhai kỹ
trước khi nuốt .
Có lẽ không nên gọi là ăn bánh tráng phơi sương Trảng Bàng mà
phải gọi là thưởng thức ! Thưởng thức Một nét văn hóa ẩm thực ! Ai
đã một lần thưởng thức , suốt đời chắc không thể quên .
Em lần đầu tiên ăn ó là cách đây 6, 7 năm gì đó , có cả mắm, lá lộc vừng và trăm thứ linh tinh...
Trả lờiXóaEm nhai không được và nuốt cũng không được.
Hihi...
Đành ngồi nhìn bạn bè ăn, rồi gọi một đĩa bánh ướt!
Khẩu vị ẩm thực mỗi người mỗi khác . Thực tình ăn loại bánh này chỉ "tạo không khí" chứ ít người có hứng thú ngay được ! Hãy thử vài lần nữa xem !
XóaEm đã đến Tây Ninh nhưng chua được ăn món này,chắc phải đi lại thôi
Trả lờiXóaNgay ở Thanh đa Sài gòn cũng có loại bánh này . Họ mang về và giữ nguyên vẹn sản phẩm gốc . Chẳng phải trở lại Tây ninh nữa !
Xóacám ơn anh,chúc cuối tuần vui vẻ
XóaMong HĐ có ngày thưởng thức món đặc sản này !
Xóa" Đủ vị chua , cay , mặn , ngọt , chát ...đằm nơi đầu lưỡi khiến ta khó mà nhai kỹ trước khi nuốt ."Tuy không xa,em vẫn chưa đến để thưởng thức hương vị cùng cảm nhận cái không khí ẩm thực ở đó.Đọc đến đây như đang cùng có mặt,cùng thưởng thức,cùng cảm nhận,cùng thôi thúc với hấp dẫn của hương vị...Em ở Miền Nam,nay mới được nghe đến đặc sản này,đúng là một thiếu sót!
Trả lờiXóaSao lại là thiếu sót ? Bởi nặng tình đời nên chìm vào suy tư mà không để ý đó thôi ! Mình đoán LĐQ ít tuổi hơn nên mình gọi là Chú Đức để bớt phần khách sáo nha ? Chúc chú vui !
XóaDạ,em tên thật Lý Đức Quỳnh,sinh 1958.Em rất quý tình thân,vẫn mong được gọi thế ạ!Chúc bác khỏe vui!
XóaRất vui chú Quỳnh à !
Xóachúc anh những ngày cuối tuần vui vẻ. Mời anh xem bài họa thơ của anh chủ đề NGÀY ĐÀN ÔNG tổ chức trên nước Đức. Đăng trên Báo NguoiViet.de/vn
Trả lờiXóaTrân trọng
http://nguoiviet.de/nv/modules.php?name=News&op=viewst&sid=26561
Cảm ơn em . Chúc em vui và sáng tác hay !
Xóa