30 thg 6, 2022

                        Phùng gia Khúc nhớ

Lang thang trong Tuyển tập thơ của thi sĩ họ Phùng, bị vấp mắt ở khúc Haiku trữ tình này:

“Tơ trời

Giăng phơi

Nỗi nhớ”.

Khúc thơ chỉ vỏn vẹn sáu âm tiết thôi mà mênh mênh mang mang đến thế. Bao nhiêu thi khúc, ca khúc viết cho cái nỗi niềm nhung nhớ này cứ thấp thoáng nhảy múa, dâng hoa trước mắt, vời vợi cùng ùa về. Nỗi nhớ không phải là một trong “Thất tình” nơi cái cung bẩy khúc của người xưa nhưng lại gắn như hình và bóng với “Yêu”, trong đó yêu lứa đôi là điển hình nhất. Ở đây cái trừu tượng của nỗi nhớ được hình tượng hóa bằng “tơ trời’, một thứ cũng không có thật nhưng gần gũi, lung linh như là có thật. Nỗi nhớ không buộc lại, đan cài mà “Giăng phơi” để đẩy sự lâng lâng của cảm súc lên đến độ thăng hoa.

          Có nhiều cách so đọ làm cho nỗi nhớ hiện hình. Chế Lan Viên thì:

“Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét

Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng”.            (Tiếng hát con tầu)

Còn Nguyễn Bính lại:

“Ví chăng nhớ có như tơ nhỉ

Em thử quay xem được mấy vòng

Ví chăng nhớ có như vừng nhỉ

Em thử lào xem được mấy thưng?”                (Nhớ)

Nguyễn Đình Thi không dùng phép so sánh mà cho nỗi nhớ len vào từng ngõ ngách trong sinh hoạt đời thường để thấy sức sống của nỗi nhớ:

“Anh nhớ em mỗi bước đường anh bước

Mỗi tối anh nằm mỗi miếng anh ăn”.             (Nhớ)

Thơ Haiku là thể loại đặc trưng trong việc sử dụng hình ảnh. Có khi nói đến nỗi nhớ mà chẳng có chữ “nhớ” nào:

“Áng mây lang thang

Gối mảnh trăng vàng

Nhìn về phía núi”.                                          (Nhớ - Lý Viễn Giao)

          Phùng Gia Viên là nhà thơ nói nhiều đến nhớ. Ở những thể loại thơ khác anh gửi nỗi nhớ niềm yêu vào nhiều giác độ. Yêu nhớ quê hương, yêu nhớ mẹ, yêu nhớ người thương …Và anh đã giải mã cội nguồn nỗi nhớ của mình:

“Đồng hành với nhớ là say

Chiều vàng để lại heo may cuối trời”.           (Đồng hành)

Say là thế nào? Là yêu có phải không nhà thơ Phùng Gia?

Cứ bàng bạc, bàng bạc thế thôi mà da diết, mà lãng mạn đến độ rồi đó:

“Tơ trời

Giăng phơi

Nỗi nhớ”

 

 

 

25 thg 6, 2022

                                    Tập vẽ


Hàng thông cao ngun ngút

Quanh co ôm đường dài

Ngàn xanh reo vi vút

Ây chính là So lai !

 

Mưa nhiều cho nắng it

Đêm ngắn để ngày dài

Trời hè riu riu rét

Ấy chính là So lai !

 

Sóc giỡn leo đường điện

Thỏ nhấm nháp sương mai

Quạ thong dong thân thiện

Ấy chính là So lai !

 

Nhà không cao mái dốc

Tường sơn che tuyết mài

Cửa chùng bưng gió thốc

Ấy chính là So lai !

 

Xe trôi theo dậm dài

Người ung dung lối bộ

Chó cưng dung dăng chủ

Ấy chính là So lai !

 

Bán chân mua công việc

Vắt óc tìm ngày mai

Mệt mà không dám mệt

Ấy chính là So lai !

 

        *So lai (Shoreline) là một thành phố trong bang Washington




 

       

 

 

 

 

 


 

20 thg 6, 2022

                       Thiền sư và cô lái đò

Cô lái đò đưa khách qua sông. Đò cập bến cô thu tiền từng ngườì, sau hết đến nhà sư, cô lái đò đòi tiền gấp đôi. Nhà Sư ngạc nhiên hỏi vì sao. Cô lái mỉm cười:                                                

- Vì Thầy nhìn em !                                                                           Nhà sư nín lặng trả tiền và bước lên bờ. Hôm sau nhà sư lại qua sông. Lần nầy cô lái đòi tiền gấp ba. Nhà sư hỏi vì sao, cô lái cười bảo:                                                                     

-  Lần nầy Thầy nhìn em dưới nước.                                           Nhà sư nín lặng trả tiền và bước lên bờ.                                     Lần khác nhà sư lại qua sông. Vừa bước lên đò nhà sư nhắm nghiền mắt lại đi vào thiền định. Đò cập bến cô lái đò thu tiền gấp năm lần. Nhà sư hỏi vì sao, cô lái đáp:                                                                                                                      - Thầy không nhìn nhưng còn nghĩ đến em.                         Nhà sư trả tiền và lên bờ. Một hôm nhà sư lại qua sông. Lần nầy nhà sư nhìn thẳng vào cô lái đò.  Đò cập bến, nhà sư cười hỏi lần nầy phải trả bao nhiêu, cô lái đáp:                                                          - Em xin đưa Thầy qua sông, không thu tiền.                        Thiền sư hỏi:                                                                                                                     - Vì sao vậy?                                                                                                               Cô lái cười đáp:                                                                                      - Thầy nhìn mà không còn nghĩ tới em nữa, do vậy em xin đưa Thầy qua sông mà thôi...  

 

 


 

16 thg 6, 2022

                                       Vô đề



 Tựa lưng ghế đá

Nhìn qua kẽ lá

Mặt trời lung lay

 


 

11 thg 6, 2022

                             Nỗi nhớ màu tím




Lại một mùa hoa tím ngợp đường

Hè về dìu dặt nắng đơm hương

Bằng lăng với gió lay từng đóa

Lay nhớ nhung lòng dâng khói sương

 

Ta về mùa cũ sống đi em

Tím ngắt bờ hoa bước áo mềm

Bỏ mặc tháng năm hờ hững bước

Cứ thắm môi cười nâng bước êm

 

Áo tím em đi khuất nẻo đồi

Để màu hoa lại với đơn côi

Để tiếng ve chùng rơi lỡ nhịp

Để bước hôn hoàng tím lẻ loi

 

Vẫn biết rằng em chẳng trở về

Mà sao nỗi nhớ cứ lê thê

Mỗi đận bằng lăng khoe cánh tím

Vẫn tím lòng anh tím tiếng ve.

6 thg 6, 2022

                                      Ảnh xưa

            

                                                Hai mẹ con đạp guồng. 

                 

                                                              Xay thóc. 

                                    

                                        Bé đi vệ sinh đã có chó dọn chất thải

                                                              

                                                           Gánh nước.