30 thg 6, 2016

Biết , không biết !



      Có những sự việc rất nhiều người biết mà chính quyền và cơ quan chức năng lại không biết . Không hiểu tại sao như vậy ?
 



26 thg 6, 2016

Hình như Thu


Hình như bóng dáng Mùa Thu
Thấp thoáng ngoài khung cửa nhỏ
Phố vắng hình như là gió
Áo dài giăng cánh mây bay
Hình như lòng chạm hơi may
Mênh mông đầy trời se lạnh
Mắt chao nụ cười lóng lánh
Hình như có giọt mưa ngâu
Hàng cây thao thức canh thâu
Hình như đợi trăng bầu bạn...

Ở nơi hai mùa mưa cạn
Hình như Thu nhớ thăm người!

23 thg 6, 2016

Lời để ngẫm !



                                                                                               Đạt Lai Lạt Ma



      vấn đề có thể giải quyết được, chẳng có gì mà phải lo lắng. Nếu một vấn đề không thể giải quyết được, lo lắng cũng chẳng có ích gì. Vậy thì tại sao phải lo lắng?

19 thg 6, 2016

Ơi Diều !

                                    ( Giới thiệu tập thơ "Những Con Diều hát" của Lê Đình Công )




Bơi dọc suốt tập thơ anh gửi , tôi không hề bắt gặp một Con diều nào . Ngay cả cái bóng lờ mờ của nó cũng không ! Suy nghĩ dài dài, tôi mới bừng reo lên “A , đây rồi !” nhưng vẫn còn e chẳng hay có đúng ? Thì ra những tình cảm với Người, với Đời , với Trời Đất …  anh đã phất  thành những cánh diều rồi thả vút lên để mọi người nghe chúng hát vu vi , bi bô . Anh dấu cái sự lãng mạn khéo quá đó thi nhân Lê Đình Công ơi !
          Những con diều véo von nhất vẫn là tình Người mà trong đó con diều lứa đôi dường như óng ả hơn cả. Đọc những vần thơ này:
                                         Ta như ngọn sóng, em bờ cát
                                         Vùng vẫy khơi xa, sóng khát bờ
                                         Cuốn triều về bên em, vỗ hát
                                         Ngã đắm bờ em, đêm dịu mơ. ( Lời tình của gió )
Tôi nhớ ngay đến nhà thơ , vua thơ tình một thời , Xuân Diệu . Nhưng anh không “Làm bọt tung trắng xóa” để “Nghiền nát bờ em” mà chỉ vỗ hát rồi ngã đắm vào bờ! Ngay cả khi giả định em là sóng , anh cũng nhẹ nhàng nhắc :
                                          Nhưng em ơi
                                          Xin đừng làm sóng dữ
                                          Biển mênh mông
                                          Mà tim bé hơn nhiều !               ( Em ơi , đừng ! )
Khi người yêu dấu đã là người bạn đời thì vẫn cái dịu êm ấy mang thêm màu sắc của sự chở che âu yếm:
                                          Anh là vía chở che
                                          Suốt đời và mãi mãi
                                          Với em như em gái
                                          Từ buổi đầu anh yêu!                  ( Anh là vía chở che ) 
Và tính thủy chung như nhất :
                                           Phía trước bao xa, chặng cuối con đường
                                           Tay vẫn trong tay tận cùng yêu dấu
                                           Như ngày đầu xanh ấy phải không em ? ( Bàn tay em )
          Những gì anh dành cho bạn bè cũng là một con diều lộng lẫy . Nó là sự sẻ chia , lời đồng cảm với tri kỷ :
                                            Chợ đời vốn mớ bòng bong
                                            Ta đi hướng thẳng , thong dong ta về !     ( Tìm mình )
Hay lắng vọng cùng cố tri :
                                           Giờ nghe thao thiết trùng khơi
                                           Nao nao con sóng vỗ lời Trường Giang !  ( Trường Giang )
          Với các đấng sinh thành , anh viết tuy không nhiều nhưng lời lời day dứt , khúc khúc nỗi niềm . Vu lan về  , đánh thức trong anh những hình ảnh về cha mẹ , về bà ngoại thật cảm động  để rồi tự nhủ như một lời nguyền :
                                           Chúng con nguyện trọn đời nhân nghĩa
                                            Mong hương linh Người an vui !               ( Vu lan )
          Đọc thơ Lê Đình Công ta như thể được cùng anh day dứt , đeo đẳng nỗi quê ; đau đáu tìm về những ức niệm đã làm nên con người anh , sự nghiệp anh . Cái nắng cái gió , gốc nhãn mảnh sân , con sông cánh đồng … theo miết chân anh trên đường đời thiên lý . E sức chẳng kịp lòng , anh đã sớm gửi lời :
                                            Thôi một lần con xin cáo lỗi
                                            Nếu thân già không lê về nổi
                                            Thì cho con nỗi nhớ đi về
                                            Cây có lớn trong đời , rễ vẫn uống nước quê !  ( Cáo lỗi )
Dường như không kìm nổi cảm xúc nữa , anh phải mượn giọng điệu quê mình để bộc bạch mới thấy vừa lòng :
                                           Bỏ lại bạn nghèo nơi xóm cũ
                                           Kiếm mô mưng nữa chấm chẻo vưng !  ( Vịnh cây Lộc vừng )
          Tình người trong anh trải rộng ra ngoài quê hương mình , đất nước mình . Thơ anh trùm lên cả những bà già ngồi trên ghế đá trong công viên Luxembour - Pari , những ông già lang thang trong vườn hoa Nobel - New York cùng bầy chim câu nhởn nhơ thanh bình . Thơ anh vuốt tay lên những mái đầu bạc tụ về Geneva bàn chuyện cứu người .  
          Anh viết về hoa về cây , về ngày đêm mưa gió , về mặt trăng mặt trời …   . Thiên nhiên trong thơ anh không dừng lại ở ngâm vịnh , thù tạc lúc trà dư tửu hậu mà nặng chiều gửi gắm . Gửi gắm nỗi niềm suy tư :
                                           Hiến xuân , mai đào rực rỡ
                                           Chơi hoa , người có chạnh lòng ?     ( Nỗi hoa )
Gửi gắm nhân tình thế thái :
                                           Sớm nào Mặt trời cũng đi lên từ chân trời cũ
                                           Lang thang … lang thang …
                                           Chiều nào cũng bầm say rượu đỏ
                                           Úp mặt vùi quên sau những áng mây tàn .
                                           Cơn cớ chi buồn chuyện thế gian ?       ( Mặt trời buồn )
Lê Đình Công ! Tôi chưa dám gọi anh là nhà thơ vì sợ anh xua tay . Nhưng tôi dám gọi anh là Thi nhân vì anh say thơ , coi thơ như rượu :
                                           Là rượu ngọt nhấp vào môi
                                           Ngẩn ngơ tim bay lên
                                           Và lòng người dậy sóng !
Và thơ cũng quấn bện lấy anh như thế này rồi :
                                           Đa mang đêm chẳng bình yên
                                           Nặng nề ngực đá con tim rối bời
                                           Muốn bay thoát khỏi mình thôi
                                           Mà thơ nhện quấn tôi hoài trong mơ
          Người thơ Lê Đình Công chẳng những cân bằng trong đời mà trong cõi thơ anh cũng bước đều bằng bặn cả hai chân . Trong thơ truyền thống Việt ,anh làm chủ cảm xúc  , rót lời thả ý vừa đủ để tạo nên những vần thơ chân tình . Với thơ Haiku anh sử dụng rất khéo gam trầm tình cảm cùng suy tư uyên thâm gửi gắm vào từng phiến khúc thơ khiến người đọc phải khựng lại trước từng hình ảnh mà tìm mà mường tượng điều anh găm vào .
Đây là hình cha , dáng mẹ :
                                            Dáng núi / Mờ xa / bóng cha
                                            Đồng khuya / Cánh vạc / Mẹ già
Đây là em , có thể là bạn đời hay người trong mộng :
                                           Hoa - hương đất / Én - xuân trời / Em - riêng tôi
Và đây , nỗi đời :
                                          Gió cứ hát / Đồng cứ xanh / Mùa có yên lành ?
Nhiều nữa , nhiều nữa … Anh dùng thể thơ ngắn gọn này để gửi gắm , để khui bới mọi ngõ ngách  tình cảm mình với thiên nhiên cả tư mùa , với con người mọi xứ sở . Để trải lòng và chiêm nghiệm .
           Thơ Haiku của Lê đình Công đã giữ đúng cốt cách cần có , mạnh dạn bứt khỏi những câu nệ không cần thiết . Anh là một trong những người tích cực đang tìm hướng cho một nền Haiku ở Việt Nam .
          Như ai đó từng nói “Thơ là người” . Tôi lại thích câu dân gian “Người làm sao chiêm bao làm vậy” để nói về anh với thơ của chính anh . Một giáo sư tiến sĩ , một thày thuốc trầm tĩnh yêu người , yêu đời có mơ hồ pha chút hóm hỉnh như anh thì thơ ấy , người ấy ai lại không gọi là cha con ! Thơ anh trải lòng tới mọi ngõ ngách cuộc đời , sẻ chia niềm vui và nỗi buồn , trăn trở cùng hoài mong …với chúng tôi . Tôi đang nghe đây những giai điệu bổng trầm đưa đẩy những ca từ giản dị , sâu lắng của những con diều ngân nga giữa thinh không mà anh đã dày công thổi hồn nâng cánh . Cảm ơn anh và trông đợi nhiều hơn những con diều có xải cánh dài hơn , bay cao hơn !