28 thg 11, 2013

Sợi lòng xe những vần thơ

Anh trở lại với thơ tôi đã mừng . Nay lại mừng hơn khi anh in thơ mình bằng giấy phép của một nhà xuất bản danh tiếng . Tôi biết và đọc thơ anh từ những năm năm mươi của thế kỷ trước dưới bút danh Phan Lang . Thế rồi yên ắng một khoảng lặng dài như bóng chim viễn sinh để hôm nay trên tay tôi có trọn một trăm bài thơ xinh xắn lựa chọn ra trong đời thơ anh . Tôi chọn từ “ Đời thơ ” chỉ dành và chỉ hợp với người thơ Ninh Sơn thôi . Trước khi trở lại với mái trường cấp ba và những vần thơ thanh tân anh đã là một tay thợ mộc có hạng  biết cất nhà và làm đồ tinh xảo . Và . Trước khi trở thành phó giáo sư – tiến sĩ cùng một mảng thơ đau đáu tình người , tình quê nặng chất suy tư , triết tưởng  , anh đã trầy da sém tóc trên những sới vật cuộc đời .
           Đọc thơ anh , ta thấy hiển hiện trước mắt một vùng chiêm trũng Nam Sang xa xưa :
Nam Xang “Đồng trắng nước trong”                                                                                                       Mùa về sóng vỗ trập trùng trên đê.                                                                                                      Mỗi nhà ra một vó bè,                                                                                                                             Mỗi làng ngang một đảo tre bồng bềnh.
 Và nghe vẳng bên tai tiếng cưa đục xoèn xoẹt , cúc cắc của gánh thợ mộc lưu xứ :
Đóng  cối xay “dăm tre”
Dựng xưởng mộc “Nam Hà”
Lập hiệp thợ “Binh Hồ”
Làm nhà cửa, đình chùa, quán xá
Bắc cầu ngang sông Hóa ­ .
Đấy là quê hương anh, nghề truyền thống của gia đình anh , cái nôi đời anh mà anh đau đáu khôn nguôi cho đến tận bây giờ :

Phương trời mờ ảo khói sương;                                                                                                                  Xa xôi vời vợi nhớ thương quê nhà.

          Chính bởi nặng lòng với xứ sở , gia đình mà thơ Ninh Sơn dành mảng rất quan trọng cho những con người trong huyết hệ . Ông bà nội ngoại , cha mẹ các em và con cái thảy đều có mặt trong thơ anh . Xin đừng hỏi vì sao người là nửa cuộc đời anh lại khuyết bóng . Ấy là chuyện riêng tế nhị . Ta có thấy những vần thơ anh viết cho chị một lần khi chị đi xa :

Kim cương vừa hiện, trăng lưu lạc, 
Cách trở Âm Dương, lạnh thấm lòng.

          Có lẽ tất cả các dòng sông mà đời anh đã ít nhiều gắn bó đều hiển hiện trong thơ  . Từ những con sông nhỏ rì rầm luồn trong thành phố đến những dòng sông uốn lượn dọc ngang , rộng dài vắt qua làng quê  . Từ dòng sông quê hương đến tràng giang phía Trời tây. Nếu tinh ý ta sẽ thấy Ninh Sơn viết về sông không phải chở gió mây mà đằm ghe sự đời , tình đời nặng nhọc . Thơ Ninh Sơn nhiều hoa . Hoa tự nhiên , hoa cảnh và cả những bông hoa …bị người ta lấy đi . Cũng như sông , hoa của anh phải oằn vai gánh giùm chủ nhân những trĩu nặng ưu tư .

Lý Viễn Giao ( Trái ) và Ninh Sơn

          Thơ viết về bạn bè của Ninh Sơn khá phong phú , đủ mọi khúc đời . Nhiều bài còn ghép đầy đủ tên người trong một bối cảnh . Nhưng nếu ai đó muốn tìm thơ tình trong sáng tác của Ninh Sơn chắc hơi bị hẫng hụt . Có chăng khi còn niên thiếu thơ anh cũng thấp thoáng bóng dáng nữ sinh trong không nhiều bài . Đó chỉ là nuối tiếc những tà áo đã ra đi hay tình yêu chưa ngỏ còn để lại:

Em xa rồi, Ninh Giang văng vắng lạ,
Thiếu chúng mình  tụm bảy, túm ba.
Trường vắng em, đường phố vắng tiếng ca;
Trời trống vắng, tháng ngày dài đằng đẵng.     Hay :

Cô Hàng Dép xưa,
Phương trời xa khuất,
Còn gợn tình thơ,
Đường tơ trong vắt.

Hình như anh có một mối tình chưa rõ nét với ca sĩ Hà Thanh . Người này sang Mỹ định cư sau cuộc chiến Chín năm . Vài năm trước có trở lại và hình như họ có gặp nhau :

Em đi không nói một lời;
Quê nhà hoang hoải,
khoang trời chông chênh.

           Ninh Sơn chọn cho thơ mình ngôn ngữ cầu kỳ theo ý riêng anh để đạt sự chuẩn xác của sở thích . Chính vì lẽ này mà anh làm thơ cảm thấy khó . Ít nhiều người đọc cùng đồng cảm sự khó nhọc này khi đọc thơ anh . Cũng như ẩm thực , món ăn tinh thần này nếu chịu khó nhai kỹ sẽ nhận chân được vị ngọt bùi của nó . Hãy xem :

Bờ bụi Tam Trinh mơ tình Bến Cũ
Tha thẩn Ngưu Lang tìm vết trâu vàng
Bờ kè gia súc đi hoang 
Lềnh bềnh phế thải xuôi làn nước đen
Trời xanh nhăn nhó ưu phiền.                              Để có thấy đáng trân trọng không ?

          Ninh Sơn làm thơ không câu nệ thể loại . Vần điệu cũng không phải là điều anh thật gò bó . Không hiểu vô tình hay hữu ý mà gần đây thơ anh xuất hiện một hình thù mới , chưa dám gọi là thể loại . Không phải thơ Haiku . Mờ mờ hình bóng senriu với ba câu , ba dòng có cấu trúc là lạ : Hai câu đầu là lục bát hoặc thất ngôn , câu thứ ba có bốn từ :
Trống chèo lay động sông trăng,                                                                                                                  Lời ca ‘xa lệch’ Cô Hằng nghiêng trôi.                                                                                         Phúc Lộc trùng lai                       Hay :
Người thôi nhảy nhót. Ta lui mãi 
Chẳng đến thanh xuân;  ngại tuổi già .
Ngất ngưởng, nghê nga.

Được biết hiện anh đã có trong tay gần trăm bài thơ dạng này và còn đang nghiền ngẫm viết tiếp .
          Tôi nghĩ Ninh Sơn chưa dừng con đường thơ của anh ở tập thơ này :

Ước gì tằm mãi còn tơ,
Dệt đôi vần mới đón chờ ngày xuân.

Vâng  ! Nếu Miền ký ức chỉ là cái mốc để thơ Ninh Sơn chuyển sang một thời kỳ viết mới khác đi nhẹ nhàng , bay bổng hơn thì đó là niềm vui của những người bạn anh .

                                                                                                                 





 


 


24 thg 11, 2013

Ví bằng

http://vergil.mov.mn/files/sanpham/72/1.jpg



Ví bằng lửa không biết ấm
Ai người xua lạnh đêm đông
Ví bằng lửa không biết cháy
Sụt sùi lòng bếp than hồng
Ví bằng lửa không biết sáng
Nhập nhòa đuốc quẩn đường quen
Ví bằng lửa không biết sống
Thiên đàng ai tỏ đường lên
 

21 thg 11, 2013

Lẵng hoa đẹp

http://www.hoaquynhanh.com/product_images/y/IMG_0006__71650_zoom.jpg



           ông Bằng vừa nâng chén trà sen lên . Chưa kịp chạm môi . Còn đang thưởng thức cái hương thơm dìu dịu nghi ngút tỏa ra từ lòng chén đã nghe tiếng cười nói rộn ràng ngoài cửa và tiếng chuông gọi . Cửa vừa mở . Đoàn người đã ùa vào chật kín phòng . Không đủ chỗ ngồi , một người sáng dạ nẩy ra ý dẹp bàn ghế lại , ngồi xệp xuống nền nhà , chỉ để một ghế ông ngồi . Thế mà vẫn còn dăm người phải đứng sát nhau sau lưng ông . Trong đám  đông , ông bằng nhận ra vài nhà thơ có tiếng , mấy vị giám đốc của các tổng công ty nghe quen tai , một người vận quân phục mang hàm trung tướng . Còn lại là những gương mặt hình như ông không quen biết . Ông tướng nhận lẵng hoa từ tay một phụ nữ trong trang phục lễ hội tiến về phía ông Bằng một bước , tay nâng trước ngực :
-         Thưa thày ! hôm nay nhân ngày hai mươi tháng mười một , chúng em , những học trò cũ đến vấn an sức khỏe  , dâng lên thày một lẵng hoa thay cho lòng biết ơn và kính mến . Mong thày mãi mãi là tấm gương cho chúng em noi theo !
-         Xin cảm ơn mọi người !
          Ông Bằng nhận lẵng hoa , tay nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi lại ngồi xuống ghế nghe ông tướng giới thiệu từng người . Có cái tên ông hình dung lại được gương mặt cũ nhưng nhiều người chẳng còn nhận ra dáng dấp xưa .
          Thế rồi mọi người lại ùa đi như lúc họ ào đến . Bây giờ ông Bằng mới bình tâm ngồi nhâm nhi chén nước thưởng hoa . Lẵng hoa đẹp thật . Lộng lẫy mà trang nhã . Dáng cách và màu sắc hài hòa . Ông dùng hết xuyến nước một cách chậm rãi , mắt không dời những bông hoa xếp đặt hết sức khéo léo trong lẵng . Ông Bằng để hoa trên bàn đến mấy ngày rồi mới bỏ vào thùng rác .
          Ông Bằng đang ngồi nhâm nhi chén trà sen như thường nhật . Chợt có tiếng gõ cửa rụt rè . Ông nói vọng ra : “ Mời vào !” . Khi cửa mở , ông Bằng nhận ra ngay cô học trò bé nhỏ năm nào hiện đang làm công nhân cho công ty vệ sinh mà ông gặp hằng ngày với chiếc chổi tre và xe đẩy làm việc ngay trên các tuyến đường gần nhà ông . Mận hơi cúi đầu cất tiếng chào thày , hai tay nâng một nhành hoa bọc trong giấy kính và một chiếc phong bì .
-         Chào thày ạ !
-         Mời em ngồi !
-         Thưa thày , mấy hôm nay em mắc bận từ sáng tới khuya vì rác hoa quá nhiều nên không đến thăm thày đúng ngày lễ . Hôm nay được nghỉ em sang mừng và kính chúc thày trường thọ ạ !
          Mận nâng bông hoa và chiếc phong bì ngang mặt trao cho ông Bằng .
-         Cảm ơn em ! Đến thăm thày là quý lắm rồi . Thày xin bông hoa , còn phong bì cho thày gửi lại !
-         Dạ thưa thày , bông hoa này là do em trồng , còn phong bì không phải của em ạ ! Hôm qua khi gom rác , em thấy một bó hoa có giắt phong bì bên trong . Đọc tên những người gửi và người nhận em biết là của thày nên xin mang gửi lại thôi ạ !
          Ông Bằng đưa tay cầm chiếc phong bì  . Nhìn qua cặp kính cũng biết mắt ông  rân rấn ướt , chiếc phong bì rung rung trong tay . Một tay ông ngửa lòng tay Mận , tay kia đặt chiếc phong bì vào :
-         Em xứng đáng nhận chiếc phong bì này Mận ạ !



17 thg 11, 2013

Đò ngang

http://www.erct.com/2-ThoVan/NTanDu/p12.JPG



Một thủa đi về cập bến mơ
Chở khát khao đến với đợi chờ
Khách bước dập dìu theo mọi ngả
Thuyền nằm lơ đễnh gối sông tơ

Bao khách đường xa rộn bước chân
Những đôi gót nhỏ đạp phong trần
Những cánh bay mềm vươn trời biếc
Những trái tim nồng dậy sức xuân

Thuyền dù đầy ắp những chia xa
Gió vẫn xanh lơ vẫn mượt mà
Nước vẫn trong veo mầu ngẫm ngợi
Lòng thuyền vẫn giục sóng ngân nga

Gửi mắt xa xăm tít dặm khơi
Nhặt tìm chớp thoáng tháng năm rơi
Gom lại mắc giăng từng sợi nhớ
Nhuộm tím cho nhau mọi nẻo đời