25 thg 5, 2020

Về một tập thơ





          Nâng trên tay tập thơ “Khơi nguồn” của câu lạc bộ thơ Haiku Việt Xứ Huế - Hội thơ Hương Giang mà sao cảm súc chộn rộn. Tập thơ vừa đủ dầy để nói lên cái tầm vóc của một cộng đồng thơ. Tập thơ trang nhã, dung dị đủ cho hay cái thâm trầm, tinh tế, lãng mạn của những con người Cố đô cổ kính và thơ mộng. Với một trăm trang in tròn trĩnh của mười lăm tác giả qua bốn trăm ba mươi phiến khúc thơ đã với tới nhiều cung bậc cảm súc với cuộc sống và thiên nhiên. Những đặc thù cơ bản của thể loại thơ mới mẻ từ xứ Mặt trời mọc, bén rễ tại Việt Nam và xứ Huế mộng mơ chưa lâu nhưng nó đã hiển hiện trong tập thơ đầu tay này một cách ung dung và tế nhị.
          Cái thâm trầm đến mức triết tưởng của thơ Haiku có lẽ dễ hòa nhịp cùng con người  Huế. Không cao rao mà cứ tưng tửng tự nhiên nói về lẽ sống:

“Tôi phơi vạt tình sầu
Trên dây đời
Nối hai đầu tử sinh”                                     (Ngàn Thương)
Hay:
“Vòng vũ trụ có – không
Tình – đời
Không – có”                                                 (Kim Đông)
          Thứ tình cảm lớn nhất trong mỗi chúng ta có lẽ là tình người. Không khó tìm trong tập thơ những khúc nói về điều ấy:

“Nửa trăng nghiêng đáy cốc
Nửa sầu thi sĩ
Em buồn trăng tịch mịch soi”                      (Kiều Trung Phương)
Hay:
“Lữ khách về
Bến vắng
Nước lao xao”                                              (Khánh Vân)
Và:
“kênh làng Hải Lệ
Con đò loang vết nhớ
Tuổi thơ về tắm gội giấc mơ”                      (Nhụy Nguyên)
Trong tình người, có tình yêu đôi lứa. Thì đây là nững phiến khúc như thế:

“Bài thơ cho em
Mang nỗi nhớ
Chiều không có em”                                  (Xuân Đài)
Hay:
“Anh là biển
Em là thuyền
Chênh chao thuyền đắm”      (Phương Võ Anh Lợi)
Và:
“Chưa gặp em
Cuồng say
Gót hài”                                                     (Trường Giang)
          Với Huế, nơi chôn nhau cắt rốn của các tác giả tập thơ, ăm ắp tình cảm bộc bạch qua nhiều ngóc ngách rất ngọt, rất êm:

“Chiều Huế xuống êm
Dăm con Hạc về núi Phụng
Dáng chiều chợt nhớ chợt quên”               (Ngàn Thương)
Hay:
“Xứ Huế nhiều mưa
Thương lắm
Giọt nắng trưa muộn màng”                     (Viễn Tú)
Và :
“Mặc Tử với trăng
Vằng vặc chị Hằng
Trăng nhớ trăng”                                      (Nguyễn Nghi)
Và:
“Chiều nghiêng
Sóng vỗ Tam Giang
Nhớ người”                                              (Kim Đông)
Và nữa:
“bến đò Thừa Phủ mơ màng
Đồng Khánh – Quốc học
Rộn tình mênh mang”                             (Ái Nguyên)
Và lại nữa:
“Mùa trăng Thôn Vĩ
Hoa cau buồn
Nhớ người xưa”                                     (Nhụy Nguyên)
Huế cũng là một trong những trung tâm phật giáo của cả nước, điều này khiến cho người Huế khi nhăc đến xứ sở không thể quên được trong tiềm thức:

“Chuông chùa
Chạm hư vô
Đời nghiệt ngã”                                     (Lan Huyền)
          Được biết thành viên câu lạc bộ có rất nhiều nhà giáo. Vì vậy những bài thơ nói về nghề cao quý này thật trang thọng:

“Nhớ ơn
Người dậy
Cho ta làm người”                                (Đăng Nguyên)
Những nhà giáo gặp thơ Haiku sao mà vồ vập làm vậy, cứ như mối tình đầu ấy thôi:
“Vừa gặp đã trót yêu
Thử liều
Haiku”                                                  (Viễn Tú)
          Hầu hết thơ trong tập Khơi nguồn đều viết tự do trong nguyên tắc dưới mười bẩy âm tiết. Có vài tác giả biến khúc Haiku sang hình hài của một cặp lục bát:

“Trời Lạc Việt
Khải hoàn ca
Nghìn năm thoắt hiện cùng ta đi về”   (Kiều Trung Phương)
Hay:
“Sầu đong thả lọn tóc thề
Một mình ngồi hát
Càng tê tái lòng”                                  (Ngàn Thương)
Cách kết cấu này có thể có nhã ý kéo xích lại với nhau hai thể loại thơ chẳng có quan hệ gì nhưng là đặc trưng thơ của hai dân tộc Việt Nhật?
Một số bài lại dùng kết cấu cổ phong của thể loại Haiku. Có thể muốn cùng nhau ôn lại một hình thức của khúc thơ Nhật mà ngày nay ít dùng để tham khảo:

“Đếm bước nhặt thời gian
Tìm cho đủ bẩy màu lói lóa
Anh nhìn mình xa lạ”                     (Lý Viễn Giao)
          Tập thơ như những bông hoa đầu mùa rực rỡ khoe sắc, tỏa hương. Tập thơ như những nụ cười trên khuôn mặt rạng ngời của một câu lạc bộ đang tuổi thanh xuân. Mười lăm gốc hoa, bốn trăm ba mươi bông đủ màu sắc. Chỉ còn một chút băn khoăn này hay chăng sai đúng. Giá mà có nhiều hơn đã có những giọng ca nữ để cho âm thanh của dàn hợp ca hài hòa hơn thì hay biết mấy!        
          Gấp tập thơ lại sau khi đọc kỹ, ta có thể hình dung tầm vóc, sức vươn của một cộng đồng thơ. Họ đang khám phá và đang đi lên. Khúc Haiku do một tác giả đề tặng tập thơ:
“Khơi nguồn
Dòng tuôn
Biển lộng”                                       (Lý Viễn Giao)
vừa là hiện tại vừa là tương lai và vừa là ước vọng chung. Những người khơi nguồn đã khai trúng mạch rồi, dòng thơ, dòng sức sống đang tuôn chẩy. Nó sẽ chẩy ra suối, ra sông và hòa cùng biển cả mênh mông đó!

   





        





  

2 nhận xét:

  1. Cảm ơn bác đã giới thiệu tập thơ Haiku của những người thơ xứ Huế.
    Chúc bác an lạc.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đệ vẫn thường lạc ? Cảm ơn đệ đến thăm !

      Xóa