Dính mắc vào ngoại cảnh đã khó gỡ. Tự nhốt mình trong ý niệm lại càng khó thoát ra Còn cố chấp là còn ngồi tù trong quá khứ. Mỗi bước chân tiếp xúc với hiện thực,không bị câu thúc,chính là bước chân của tự do.Dẫu chưa phải là tự do toàn triệt,thì cũng là tự do trong vận hành của tự thể.
Cảm ơn bác đã cho đọc bài thơ hay và ý nghĩa,nên cao hứng mà ghi lại vài câu. Kính chúc bác an vui.
Dính mắc vào ngoại cảnh đã khó gỡ.
Trả lờiXóaTự nhốt mình trong ý niệm lại càng khó thoát ra
Còn cố chấp là còn ngồi tù trong quá khứ.
Mỗi bước chân tiếp xúc với hiện thực,không bị câu thúc,chính là bước chân của tự do.Dẫu chưa phải là tự do toàn triệt,thì cũng là tự do trong vận hành của tự thể.
Cảm ơn bác đã cho đọc bài thơ hay và ý nghĩa,nên cao hứng mà ghi lại vài câu.
Kính chúc bác an vui.
Thật là "tri âm", "tri kỷ". Thi nhân để lại lời bàn thể hiện sự đồng cảm cao độ. Xin cảm ơn và mong đệ an lạc !
Xóa